Một buổi chiều mưa nhẹ, giọt mưa rơi lăn trên tàu lá chuối ngoài vườn. Tôi đang lúi húi chăm mấy luống rau thì người bạn ghé thăm. Bạn tôi là một doanh nhân thành đạt, bận rộn, luôn tất bật với những hợp đồng, cuộc họp, và chiếc điện thoại reo không ngừng nghỉ.
Ngồi xuống hiên nhà, bạn tôi cười gượng, nhưng sau nụ cười ấy là sự mệt mỏi, lo âu. Tôi rót chén trà nóng, đặt vào tay bạn và nói:
Tôi có một kho báu muốn chia sẻ với cậu.
Bạn tôi ngạc nhiên, đôi mắt sáng lên:
Kho báu ư? Trong vườn rau nhỏ này sao?
Tôi gật đầu:
Kho báu này không phải vàng bạc, kim cương hay đá quý. Nó không thể mua bán, không ai có thể lấy mất. Và điều kỳ diệu là, ai cũng đã có sẵn trong chính mình.
Bạn tôi im lặng, chờ tôi nói tiếp.
Tôi mỉm cười, đặt bàn tay lên ngực, rồi hít vào thật sâu, thở ra thật nhẹ:
Đó là hơi thở chánh niệm. Khi ta biết trở về với hơi thở, ta mới thật sự trở về với chính mình. Trong từng hơi thở có an lạc, có bình yên, có cả sức mạnh để ta đi qua những sóng gió của cuộc đời.
Bạn tôi đặt chén trà xuống, thử thở cùng tôi. Ban đầu, gương mặt bạn vẫn còn căng thẳng. Nhưng chỉ vài phút sau, ánh mắt bạn dịu lại, nụ cười trở nên thật hơn.
Tôi nói tiếp:
Người ta cứ đi tìm kho báu ở đâu xa, trong tiền bạc, danh vọng. Nhưng rồi, càng giàu có lại càng thấy thiếu thốn. Càng nhiều áp lực, lại càng khổ đau. Kho báu đích thực không ở ngoài kia, nó ở ngay trong từng hơi thở tỉnh thức, trong từng giây phút ta thật sự sống.
Mưa vẫn rơi, nhưng không còn ồn ào nữa. Bạn tôi nhìn ra vườn, nhìn mưa rơi trên lá, như lần đầu được thấy sự trong trẻo của đất trời.
Tôi chậm rãi nói:
Chúng ta đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc. Nhưng khi rời đi, hãy để lại bằng một nụ cười. Nụ cười ấy chỉ có được khi ta sống trọn vẹn với kho báu bình an bên trong mình. Đó mới là thành tựu lớn nhất của một kiếp người.
Bạn tôi khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh như vừa tìm thấy một con đường mới. Trong tiếng mưa chiều, tôi biết bạn tôi đã bắt đầu khai mở chiếc rương kho báu của riêng mình.