“Không có khổ đau, không có hiểu biết.
Không có hiểu biết, không có yêu thương.”
— Thiền sư Thích Nhất Hạnh
1. Cảm xúc – đừng gọi tên kẻ thù
Phần lớn chúng ta lớn lên trong một môi trường nơi cảm xúc tiêu cực bị coi là yếu đuối hoặc sai trái. Khi giận – phải nín. Khi buồn – phải che giấu. Khi sợ – phải gồng lên.
Thế là ta học cách trốn tránh cảm xúc, đè nén hoặc đổ lỗi cho người khác. Nhưng cảm xúc không mất đi – nó chỉ đi xuống lòng đất, thành hạt giống âm ỉ trong tâm thức.
Chánh niệm không bảo ta kiểm soát hay đàn áp cảm xúc.
Chánh niệm mời ta nhìn thẳng vào cảm xúc – như nhìn một đứa trẻ đang khóc cần được ôm.
2. Cảm xúc chỉ là khách – ta không phải là nó
Cơn giận không phải là “tôi”.
Nỗi buồn không phải là “mình”.
Cảm xúc chỉ là những đợt sóng, còn ta là đại dương rộng lớn phía sau.
Nhận ra điều này là bước đầu tiên để tách mình khỏi sự đồng hóa.
Thay vì nói:
“Tôi giận quá, tôi là người nóng nảy”
hãy nói:
“Trong tôi đang có một cơn giận, tôi đang thấy nó.”
Đó là cái thấy tỉnh thức – không trốn tránh, cũng không hòa tan.
3. Chuyển hóa không bằng phản kháng, mà bằng hiểu biết
Cảm xúc, nếu được ôm ấp bằng chánh niệm, sẽ tự dịu lại như một cơn mưa được chào đón.
Ta không cần “làm gì với nó”, chỉ cần có mặt thật sự với nó.
Ví dụ:
Cảm xúc được gọi tên sẽ mất đi quyền lực vô hình của nó.
Cảm xúc được hiểu sẽ biến thành tuệ giác.
“Giận dữ là năng lượng – nếu không bị sử dụng sai, nó có thể biến thành lòng từ.”
— Bếp Thiền
4. Thực tập: Ôm ấp cảm xúc bằng chánh niệm