Ly Cà Phê Bỏ Đi & Nỗi Buồn Của Những Bàn Tay Lạc Lối
Trên bàn, ly cà phê bị bỏ đi. Nó vốn là tinh hoa kết tinh từ nắng, gió, từ mồ hôi và tâm huyết của người nông dân trên nương rẫy, là thứ quả ngọt lành của đất trời. Thế mà, giờ đây, nó trở nên vô giá trị, chỉ vì đôi bàn tay rang xay nó, pha chế nó không hiểu, không biết.
Nỗi buồn lớn nhất không nằm ở ly cà phê bị bỏ đi, mà ở chính những con người rang xay nó, pha chế nó.
Họ là những người làm nghề cà phê, nhưng lòng họ chưa một lần thực sự chạm đến hồn cốt của cà phê. Họ chạy. Chạy theo những cơn lốc thị hiếu nhất thời, theo những trào lưu kỳ quặc, pha chế rối rắm. Muối được rắc vào, bơ được đánh tan, ngay cả rượu cũng thêm vào. Tất cả nhộn nhạo, cầu kỳ, che lấp đi tiếng nói nguyên thủy của hạt cà phê. Họ làm điều đó, dù biết sâu trong tim, đó là sai, là không đúng. Nhưng họ vẫn làm, vì nghĩ rằng đó là cách tồn tại, là con đường dễ dàng để chiều lòng đám đông đang khao khát sự mới lạ dễ dãi nhưng thiếu hiểu biết thật sự về cà phê.
Cà phê, tự thân nó, đã là một kiệt tác. Nó như vàng ròng dưới lòng đất, chỉ cần khai thác đúng cách, chế biến tinh tế, rang xay chuẩn mực và pha chế tôn trọng, là đã tỏa sáng lấp lánh vị ngon thuần khiết. Thử hỏi, ai lại đi nấu chảy vàng rồi trộn nó với bạc, với đồng, với thiếc? Làm vậy, chẳng phải đang hủy hoại giá trị đích thực, tự biến vàng thành một thứ hợp kim vô danh, mất đi vẻ quý phái vốn có hay sao? Ly cà phê bị bỏ đi kia, cũng như thứ vàng ròng bị vùi lấp dưới đống hỗn tạp phù phiếm.
Nỗi buồn này là hồi chuông cảnh tỉnh. Làm nghề cà phê, trước hết phải là người hiểu cà phê. Hiểu từ nguồn gốc hạt giống, quá trình chăm sóc, thu hái, chế biến. Hiểu câu chuyện đằng sau mỗi vị chua thanh, đắng dịu, ngọt hậu. Hiểu rằng sứ mệnh của người pha chế không phải là nhào nặn, biến tấu thô bạo, mà là cộng hưởng, tôn vinh những gì tinh túy nhất đất trời đã ban tặng trong từng hạt nhỏ bé ấy. Chỉ khi thấu hiểu, ta mới có sự tôn trọng. Và chỉ với sự tôn trọng sâu sắc, ta mới có thể chạm tới nghệ thuật đích thực.
Hãy học, hãy hiểu, hãy trân quý cà phê nguyên bản. Mỗi người trong nghề, bằng tri thức và lương tâm nghề nghiệp, hãy là một người gìn giữ và lan tỏa văn hóa cà phê đúng đắn. Đừng để những ly cà phê bị bỏ đi vì sự thiếu hiểu biết, thiếu tôn trọng. Hãy để cà phê được là chính nó - tinh hoa thuần khiết của đất trời, được nâng niu và thưởng thức trong vẻ đẹp nguyên vẹn nhất. Chỉ có như vậy, ngành cà phê mới thực sự phát triển bền vững, xứng đáng với giá trị di sản vốn có của nó.